
Người đã khuất là em Thái, quê ở Hà Tĩnh. Trong hoàn cảnh không có người thân bên cạnh, sự ra đi của em nơi đất khách trở nên lạnh lẽo và xót xa hơn bao giờ hết. Thế nhưng, chính trong khoảnh khắc tưởng như cô độc nhất ấy, tình người - tình đồng bào đã sưởi ấm tất cả.

Anh Hậu âm thầm liên hệ, tự nguyện mua vé máy bay, đưa tro cốt em Thái từ Đài Loan trở về quê nhà Hà Tĩnh. Không cần ai nhờ cậy, không màng đến vất vả, anh lặng lẽ làm tròn nghĩa cử với một người xa lạ - chỉ vì chung dòng máu Việt, chung một chữ “đồng bào”.

Lo xong việc nghĩa, anh lại vội vã quay trở lại Đài Loan, tiếp tục công việc mưu sinh nơi xứ người. Thậm chí, anh còn chưa kịp ghé thăm gia đình mình.
Câu chuyện giản dị nhưng thấm đẫm tình người ấy khiến ai nghe qua cũng không khỏi xúc động. Nó nhắc nhở chúng ta về những sợi dây vô hình nhưng bền chặt giữa những con người cùng chung tổ quốc, dù ở nơi đâu trên thế giới. Trong những lúc khó khăn, hoạn nạn, tình đồng bào lại bừng sáng như ngọn lửa ấm áp sưởi lòng người xa xứ.

“Đồng bào” - hai tiếng gọi thiêng liêng, đã và đang hiện hữu một cách lặng lẽ nhưng sâu sắc qua những nghĩa cử như của anh Hậu. Và chính những con người như anh đã làm đẹp thêm hình ảnh của người Việt Nam trong mắt bạn bè quốc tế: nhân hậu, nghĩa tình và thủy chung.