images-1700560694.jpg
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Kỳ 1: Cái giá của "đào"

Năm ấy, sau khi ký được Hợp đồng lớn, tôi mời anh em công ty đi ăn, xem như liên hoan mừng thành tích. Buổi chiều cả đám vào một quán lẩu trên trục đường Nguyễn Văn Cừ hoa lệ. Chiều mùa Đông mưa rơi nặng hạt, ánh đèn đường nhạt nhòa buông xuống những vạt vàng đỏ quạch!

Ăn uống no say, ra về thì thằng em người Bắc vừa mở cánh cửa xe vừa nói lớn:

- Thế nào anh? Có đi "tăng hai" không để em biết đường sắp xếp?

Sẵn có tí men cũng như niềm vui thành quả, tôi không ngại ngần chốt luôn.

- Đi thì đi!

Chiếc xe bán tải Ford range quay đầu phóng nhanh giữa cơn mưa tầm tã hướng về Quốc lộ 1. Cả bọn theo sau vào một quán karaoke lớn nhất nhì thành phố.

Từ cửa vào, quản lý và cả chục em lễ tân xinh xắn đứng thành hàng cúi rạp người chào chúng tôi, mà nói đúng hơn là chào thằng em kia, đủ cho thấy nó vào đây rất nhiều lần vì nó là dân chơi có tiếng.

Tôi sống ở thành phố này bao năm nhưng những chốn sang chảnh như này thì thực sự chưa một lần dám bước chân đến. Chúng tôi nhanh chóng nhận phòng. Ngồi chưa ấm chỗ thằng em kia lại nhìn tôi nói lớn:

- Có gọi “đào” không anh? Anh chịu tiền hát, em chịu tiền... “đào”!

Cũng như lúc trước, tôi không ngại ngần, đồng ý nhanh nhanh như một cơn gió, chỉ ít phút sau nó dẫn theo một dàn những cô gái trẻ măng, váy ngắn môi hồng, áo hai dây vô cùng gợi cảm, dù đã lâng lâng say nhưng tôi vẫn nhận ra, các cô ấy còn trẻ lắm, chắc không có cô nào trên tuổi hai lăm.

Thằng em kia nắm tay cô gái váy đen xinh nhất đoàn rồi chỉ vào tôi và nói với cô gái đó:

- Sếp anh đấy, em chăm sóc chu đáo cho anh!

Vậy là cô gái kia tiến đến bên tôi, vừa chào tôi, cô ấy vừa mở bia một cách đầy sành điệu, gió từ chiếc quạt thổi những lọn tóc đen dài bay bay quấn vào cổ tôi, xõa lên cả mặt tôi. Mùi hương nước hoa nồng nàn, dù chẳng hề quen biết nhưng cô ấy vẫn khoác lấy tay tôi, khuôn ngực căng tròn ép sát vào tôi, tôi bỗng thấy khắp người nóng ran, chếch choáng…

Những tiếng leng keng chạm cốc ngày một nhiều và lớn, mấy thằng em dù mỗi đứa đều có một cô chăm sóc nhưng vẫn thậm thụt chĩa camera điện thoại về phía tôi để chụp lén, rồi cười tinh quái.

Tôi cầm cốc bia lên tu một mạch như để trấn tĩnh, lấy lại thăng bằng cảm xúc, bên cạnh tôi, cô đào ấy vẫn nồng nàn bóc từng quả quýt nhỏ đút cho tôi...

Phút chốc em ấy ghé sát vào tai tôi và nói:

- Anh hát bài gì để em chọn? Hay song ca cùng em một bài nhé!

Tôi vui vẻ gật đầu, chúng tôi hát với nhau, rồi chạm cốc và cạn!

Dù là người đi đây đó khá nhiều nhưng thực sự hôm nay tôi như một đứa trẻ được bảo mẫu có tâm chăm sóc, điều đó làm tôi ngại ngùng, chợt nhớ câu ai đó nói: Có tiền mới làm phiền được thiên hạ, quả thật là đúng!

a-234634634677-1700560763.gif
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Cuộc vui đang cao trào, trong ánh sáng loạn xạ và tiếng nhạc quay cuồng chát chúa, em ấy ghé sát vào tai tôi và thỏ thẻ:

- Tối nay "vui vẻ" không anh?

Tôi tròn mắt:

- Vui mà em, anh em công ty lâu rồi mới đông đủ thế này, anh rất vui.

Em ấy có vẻ bất ngờ, chững lại một lúc như để suy nghĩ em ấy lại nói:

- Ý em là, tối nay anh có muốn đi vui vẻ với em không?

- À thì ra em ấy muốn đề nghị tôi "qua đêm" với em ấy?

Tôi nâng ly bia lên bảo em ấy chạm uống nhưng thực sự là để có thời gian suy nghĩ lời đề nghị ấy, dù tôi biết câu trả lời của mình sẽ là không.

Tôi vờ như lưỡng lự và hỏi lại:

- Vui vẻ thì sao em?

Em ấy trả lời nhanh hơn tôi tưởng.

- Anh chuyển khoản trước cho em mười triệu, anh nha!

Tôi choáng váng mấy giây rồi tỉnh hẳn. Trời ơi! Mười triệu, hơn tháng lương tôi cày quốc. Nếu như lúc đầu tôi kinh ngạc vì sự xa hoa, vì nét quyến rũ và thái độ tận tình nơi em thì giờ lại bất ngờ trước cái giá của của một cô “đào” phòng hát? Nói gì mười triệu, một triệu tôi cũng chẳng dám đi, vừa tiền bạc nhưng cũng vừa những góc độ khác nữa…

Tôi quay sang em ấy và nói, cứ hát đi em, lúc nữa ta tính. Rồi rút trong túi ra đưa em ấy hai trăm ngàn, xem như tiền bo vậy!

Khi mọi người gần như đến độ say, tôi ra hiệu với một thằng em rút nhanh ra ngoài. Thanh toán xong tôi bảo nó:

- Đi chú, nhanh lên, chở anh về Cửa Lò!

Rời quán hát, xe chúng tôi lao nhanh về phía biển, bỏ lại đằng sau là tiếng nhạc chát chúa kia cùng những cô đào tươi trẻ, uống bia như uống nước.

Thành phố về đêm mưa không còn nặng hạt, dành lại cho ánh đèn đường xanh đỏ lung linh hoa lệ. Nhưng miền hoa lệ ấy chắc không dành cho tôi, và em cũng vậy, không dành cho tôi. Em thuộc về thế giới khác, thế giới của tầng lớp thượng lưu “đào” ạ!

Chờ đọc kỳ tới...